Bài thuộc thể loại: Chụp và Chép

Rồi sẽ có lúc tôi nói với em về Keb’ Mo’, về khoảng thời gian 9 giờ đêm của tôi với cái lưỡi mềm nhũn, nói về những lúc nhớ em thì trông tôi sẽ như thế nào nữa, tôi nói tất. Dù cho là những điều tôi sẽ nói ở đây có thể sẽ khá lung tung, manh mún.


thời hôm nay, khoái cảm và điên rồ hợp lý/ do đó, nó lại đến
phần 14

tiếng kêu chìm tắm đẫm hơi thở
ngày trắng hếu gạ đổ mồ hôi
lũ nến ngậm câm dựng mặt mộ
một đụn mây sền sệt lưng nồi

119
Gaylord’s, chúa tể của những tên trộm lưỡng tính
cấu chặt khối thịt hình chiếc phễu, chấp nhận cú tẩu thoát của vú lớn và những dị hình …

lộn xuống đường hầm
… đứng đợi xe đi san francisco
cảm giác “thế là chẳng còn lo tương lai rồi sao

(chiêm bao lần nào cũng thấy tôi đứng sơn đi,
sơn lại nguyên căn chung cư đang ở, ai nhìn cũng đáp- trong thể xác có linh hồn!).

để lắng nghe thầm thì
của những linh hồn từ chiến tranh vừa qua
và suy về
những hình ảnh của chính ta

Ngày xưa ai đáp tàu rời khỏi quê hương khi trở về phải theo nghi thức tẩy rửa mọi chất nhơ bẩn bằng cách tiêu thụ bốn chất lỏng từ con bò: nước tiểu, phân loãng, sữa và máu. Thời Gandhi khi đi học ở Anh Quốc đã bị xóa tên trong đẳng cấp. Bây giờ nhiều người rời quê hương, không ai bị khai trừ khỏi xã hội như xưa nhưng dù sao vẫn còn bị kỳ thị, coi như đã hoen ố.

Berkeley.CN.9.19.04
sự kiện trong thành phố
Sáng, khoảng trăm chiếc xe đủ màu, đủ kiểu diễu hành ngang thành phố, không khí nhộn nhịp, kèn trống, tiếng người hò la, máy chụp hình, nhà báo phỏng vấn dân chúng, chống chiến tranh và đòi trục xuất Bush khỏi ghế tổng thống.

Trong suốt những tháng cuối năm 2008 tôi đã giật mình và nhìn nhận lại những gì mà mình đang nghĩ suy theo một cách tỉnh táo nhất, tôi đã có hai con người, một vào buổi ngày và một vào đêm, một khi bắt gặp ánh nhìn của ai đó và một khi tôi nhìn nhận vào chính bản thân tôi. Nhưng trớ trêu thay vào những lúc ấy là lúc tôi thường quên mất sự hiện hữu của bản thân mình.

Nhiều lúc, trong những giờ rảnh rỗi, người gác cổng luôn quan sát, nhìn nó rồi nghĩ ngợi, phải khó khăn lắm ông mới thấy nó thật sự là con thú, vì hình dạng và tiếng nói cũng giống hệt ông, nhưng không hiểu sao, có một bí ẩn nào đó mà họ xếp nó vào loại động vật sắp tuyệt chủng, họ cần thời gian để nghiên cứu và tìm hiểu về đời sống của chúng.

Yaddo là trại sáng tác của hơn sáu ngàn khuôn mặt lỗi lạc trong các ngành âm nhạc, hội họa, văn học, thi ca, kịch nghệ, phim ảnh, v.v… Một điều thú vị xin được chia sẻ với bạn đọc là có hai nhà văn Hoa Kỳ gốc Việt Nam, Nam Lê và Monique Trương, cũng được mời gia nhập Yaddo. Trong thời gian ở Yaddo Nam Lê viết quyển The Boat (Con Thuyền) và Monique Trương viết quyển The Book of Salt (Sách Muối).

Cô gái tôi đang lầm lạc, tôi khẳng định một cách chính xác với nhìn nhận của mình là cô gái ấy đang lầm lạc. Đột nhiên tôi thấy điều đó sau một khoảng dài thời gian gặp lại, ban đầu tôi nghĩ tại sao tự nhiên cô lại như vậy.

năm đó tôi mới hăm ba tuổi
đang thụ án tù ba năm liền
về vai trò hoạt động chính trị
trong một phong trào tranh đấu sinh viên

sống một mình trong căn nhà nhỏ neo đậu bên cạnh một biển hồ, và đã trở nên goá bụa từ mười ba năm trước.
khi tôi đến nàng đang ngồi trên một băng ghế màu trắng, nhìn những con mòng biển đứng im lìm trên cầu cảng nhỏ. hai bàn tay đan nhẹ vào nhau.

… tôi ngồi [một cách hết sức lơ đãng.] tay cứ xoay ly đều,
đều mặc cho rượu sóng sánh thì nàng nhấn mạnh thêm- nhà có ba anh em, hai người kia một tên sơn,
một tên hà, tôi phát buột miệng: “trung cộng, sắp lấy hết nước đấy.”

Tuy vậy k vẫn cố kéo tôi đi trong cái dòng xoáy đó. k nói “h đang sống trong nước độc, chân tay h đang teo tóp lại rồi, phổi h chứa đầy dòi bọ lúc nhúc..,.h nên lượn lờ ở đây, ở đây với tôi đi, sẽ an toàn hơn rất nhiều.”
Thật lạ, bạn bè luôn thấy tôi trong tình trạng nguy hiểm mặc dù tôi là đứa im tiếng nhất.

lão biết việc đương ngồi như vầy quả chưa đúng lúc [dẫu tâm trạng có như sương, như khói.] tên bảo vệ quảng trường, hắn có thể may bản mặt lão dính vô đít lão bất cứ lúc nào.

một con mắt
đã đong đưa từ nửa địa cầu này, một bán đảo xa xôi
hắn nhặt lấy con mắt còn sót lại
ném

Lời bàn:
giáo đầu đúng sách đúng bài
cứ nói tếu táo chẳng ai phiền hà

Cuộc hòa trộn của thiên nhiên có lẽ đã diễn ra bình thản và tĩnh tại, không phải như cuộc hòa trộn khác của con người đầy nước mắt trong khoảng hai nghìn năm lẻ cũng trên mảnh đất này. Nước mắt đã rơi và những tâm hồn đã mất đi như trong bất cứ cuộc hội nhập nào, nếu muốn thì những kẻ hoài cổ như tôi chỉ có thể tìm lại những bóng xưa trong ánh hào quang ảo ảnh.

Dại gì đâu, đã sang đến được Abu Dhabi, tự nhiên lại vào sứ quán Hoa Kỳ xin tị nạn. Vậy là nó gọi công an địa phương đến và giao cho họ liền, chứ nào nó có bảo, tao không nhận cho mày đi Mỹ, thì thôi, chú cháu tôi đi về tắm biển đã sao.

Tôi chui vào đám lá dày đặc ấy, mưa rơi lộp độp khắp nơi. Tôi gõ cửa và len vào một nửa tấm nệm của X. Làu bàu, rồi cùng ngủ tới trưa. Lết ra quán cafe, nhìn các trai đẹp rồi đọc sách. Lâu lâu các trai cứ nằm ì trong sách chẳng chịu qua trang mới, nhưng cũng có khi chúng tôi đánh rơi tất cả ngoài lề, chỉ thích xăm soi mọi vật qua các câu chuyện hóng hớt.

You think it’s far away, when it has spread all over the world, though only near borders. You think it belongs to another town, a deadly omen, but always distant, isolate. You think it brings pain, but like a dream it sinks in softly, its presence less than a mosquito bite, an ant’s sting.

dường như tôi thấy từng cánh cửa được mở ra, ngó vào trong, chỉ thấy một bóng tối dày đặc, dày đến nỗi tôi chẳng thấy gì ngoài tưởng tượng đặc quánh.
Rồi thình lình, những thi thể đàn ông đồng loạt rú lên đằng sau cánh cửa ấy. Tôi chầm chậm tháo từng chiếc một, nhưng cái tìm được cuối cùng vẫn là tiếng rên nhỏ, màu vàng cam, đuổi tôi suốt cuộc hành trình.

không còn đàn ngựa tự do trên đất này,
không còn gì thiêng liêng, chỉ còn tư liệu bậy bạ về những cuộc hội pow wows*,
những loài sói tuyệt chủng,
và một tin đồn không dứt về ông tộc trưởng cũ
giờ đây nằm viện dưỡng trí trong vùng,

Chừng hỏi mượn được cây viết ý thơ vừa mới có trong đầu kể như mất.
– một cách hết sức khổ sở tôi ngồi vo đầu
bứt tóc cố nhớ cho ra cái ý thơ đã vuột.