Bài đã ấn hành của Tuệ Anh
Chàng Dyông Dư bước ra theo lối cách điệu. Cái lướt chân uyển chuyển, nhẹ bẫng như đi trên mây, mà lại hồ như ghì ôm bám riết từng ngón chân vào mặt đất. Chàng ngửa mặt lên trời, cất lên bằng một giọng não nùng. Gương mặt chàng đẹp tựa mảnh trăng đêm mùa đông trong rừng thẳm.
Bài đã ấn hành của Tuệ Anh
Nàng đang đọc tạp chí Elle. Một tựa đề to đùng đập vào mắt nàng: “Em nấu tình yêu thành món ăn”. Không mang một ý niệm đặc biệt nào, nàng cười lăn lộn. Thực ra, nàng chỉ đang mường tượng hình thù cái tình yêu của nàng lúc nó nằm trong dạ dày của các chàng trai.
Bài đã ấn hành của Tuệ Anh
Cô nhìn như bị thôi miên, như nhìn vào một bầu trời không đáy. Cái nhìn tìm cách xuyên thấu, hồ như cố khắc ghi một đường nét hay tìm cách lí giải tất cả những gì đang diễn ra xung quanh. Cũng có thể là một cái nhìn đang cố xóa đi tất cả, những đường ranh giới, những dạng hình.
Bài đã ấn hành của Tuệ Anh
Đằng sau cái vẻ bất động ấy, giờ đây, trong bóng tối căn phòng, những đồ vật đang trở mình trong những cơn mộng mị đứt nối không nguôi. Những âm thanh ảo, những sắc màu ảo, những tiếng rên rỉ âm thầm của những kí ức xa xưa bị lãng quên, bị coi là vô tri, những câu chuyện…
Bài đã ấn hành của Tuệ Anh
Nàng thấy như mình đang ngồi trên một con thuyền hơn là đang ngồi trên mặt đất, cụ thể là một chiếc ghế. Nàng thấy mình đang ở trong một nơi không đầu không cuối hơn là trong một căn nhà nhìn ra một khung cửa sổ phẳng dẹt và hữu hạn.