Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt

Và một khoảng mốc meo, bức ảnh chân dung vị lãnh tụ muôn năm trên vách gỗ chính diện. Và dường như chính vì điều đó mà tôi nghĩ đấy là sự cố ý của chủ nhân nơi chốn này. Tôi nghĩ mọi người sẽ thấy rằng, thay vì vứt bỏ bức ảnh đó, anh ta cứ để vậy, xem như một cách anh ta biểu hiện sự phủ nhận nó, hiểu là anh ta bôi bác nó càng tốt.
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Bọn họ bắt anh vào chỗ tù đày
Gán tội anh trí-thức-cũ-phản-động
Thân thiết của ngụy-quân-ngụy-quyền.
Được bọn họ trả tự do khi hấp hối
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Ông Đỗ, sau tràng cười kéo dài trong cổ họng, nói: “Con chó mà ông thích ấy là con chó nghệ sĩ, cũng là một kẻ tật nguyền bẩm sinh. Ông thấy nó tự phá cái đuôi của nó, tất nhiên là như vậy. Bọn nghệ sĩ chỉ tự hủy hoại chính mình chứ không hủy hoại ai khác…”
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Nhà thơ Nguyễn Đức Sơn không nói bất cứ điều gì về căn nhà gỗ ván thông. Tôi cho rằng sự im lặng của nhà thơ có nghĩa là nhà thơ không hề biết căn nhà gỗ ván thông này. Căn-nhà-gỗ-phần-mộ-thanh-xuân hẳn là một căn nhà gỗ ván thông khác, nay còn hay mất không ai biết.
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Ngày cuối năm tới gần
Bạn ơi cạn ly. Chiều đã muộn
Có thể sẽ mưa giọt thẳng hay nghiêng
Giọt rượu này sẽ thấm ruột gan.
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Các thứ ấy chuyển dịch mau lẹ đến nỗi chúng như thể chưa xảy ra, trong phút chốc chúng biến mất và phút chốc sau đó là khoảng trống vắng bằn bặt. Người đàn ông im ngó người đàn bà giống người ta nhìn sững bức tượng. Hai người trong giây lát cùng im ngó nhau, hai bán diện thanh tú, nhất là sống mũi thẳng của họ.
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt

Đi ngang bàn làm việc của bà Nhã, như chiếc bóng anh lướt qua đó, chiếc bóng nhập vào chỗ ngồi, chồng bản thảo đặt sẵn trên mặt bàn, và anh, lúc đó là anh, suy tưởng gì đấy hay không suy tưởng gì hết
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Trại L M X quái quỷ gì
Nàng gầy như nỗi xót xa
Bọn tâm thần lú lẫn gì
Giọt sương đêm trên lá
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt

Hóa ra tôi lầm, người ngồi ghế phụ này mới tâm thần. Còn tôi có giấy chứng điên của Trại Thần Kinh Tâm Lý – Tổng Y Viện Cộng Hòa từ khuya rồi. Từ-khi-giã-biệt-con-đường. Mùa-điên-phía-trước-chiến-trường-phía-sau. D’Après Bùi Giáng.
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Anh ngụ trong một căn phòng của ngôi nhà có ba căn phòng. Ngôi nhà mái ngói âm dương thấp xoải, cũ kỹ, hiu quạnh như nơi chốn của nó, một thị trấn của một huyện lỵ heo hút mù bụi, một thị trấn hình như không có tên. Anh chợt nhớ tới một nơi chốn, thị trấn miền đông của nhà văn nọ.
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Quán cóc của Ông Già. Chúng tôi, thường xuyên là Hoàng thi sĩ và tôi, chàng tài tử Huy Cường, Bố Già Ngọc Thứ Lang, thảng hoặc có thi sĩ Thánh Ca họ Nguyễn, tài tử kiêm đạo diễn kiêm ông bầu Long Đất, chừng ấy “danh sĩ mạt thời” tụ tập quanh cái bàn gỗ xiêu vẹo. Chúng tôi uống cái- gọi-là-cà-phê
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Anh cũng chợt hiểu bầu trời chiều nay, bầu trời lững-lờ-ngập-ngừng giữa có thể mưa và có thể không mưa. Bây giờ thì những hạt mưa phớt màu xám tro đang rớt xuống mỗi lúc lại thêm dày đặc. Anh hơi mất bình tĩnh khi cô-gái-áo-dài bước vào quán. Cô gái băng sang đường lúc nào?
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Lần nào cũng vậy: biển sáng rực chói chang, gió lạnh ngắt. Lần này có hai người, đang đi lên núi, tới nửa trái núi gặp một cái dốc thì biển biến mất. Trên núi có trại lính, ở trạm canh gác có người lính gác, người lính gác nhường cái ghế cho cô gái, cô ta là khách như hai ông khách, hai ông khách là bạn tôi và tôi.
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Họ sẽ bắn vịt trời loài ăn bám không khí
Chúng không thể uy vũ bằng cú vọ kên kên
Và diều hâu và quạ nữa đều thuộc dòng ưu việt
Tính cách đích thực con người mới Gletkin*
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Thời gian tôi ở Đại Đội Hắc Báo tăng cường cho Sư Đoàn Hỏa Tuyến dài chừng…, tôi chẳng nhớ rõ, và đấy là chuyện về sau. Chuyện tôi nhớ lại lúc này, chuyện có liên quan tới anh D., viên thiếu úy có viết văn, tôi không biết anh D. viết văn từ thuở nào. Khi gặp anh, có lúc tôi gọi anh là thiếu úy D., có lúc là nhà văn XYD. Tôi từng đọc truyện ngắn của anh trên tạp chí Văn
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt

buổi sáng đầu xuân với ông Tư Thông Thái ở Đồng Thạnh – Hòa Đồng, những câu chuyện ý vị về các vua quan hoàng tộc triều Nguyễn cận đại… Tôi lưu giữ mãi những nỗi niềm cảm xúc, để gọi tên tết nguyên đán ấy là Tết “Hoàng Gia” Ở Gò Công
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Anh rùng mình, dấy lên một nỗi thương xót bất lực. Trí tưởng anh bắt đầu âm thầm đào xới tìm kiếm, dần hiện gương mặt, dáng điệu và tiếng nói giọng cười của một người đàn bà. Người đàn bà… anh ngờ rằng… người đàn bà ấy có mối liên hệ đặc biệt với cô bé, một người mẹ chẳng hạn?
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Vài cái xác không ai nhìn nhận, vài nải chuối ôi thiu trên bụng người chết, ở lại với anh trong những ngày này. Anh không thể biết ai đã mang tới cành hoa huệ trắng tỏa hương thơm, chiếc ấm trà, tách uống trà, bình thủy chứa nước sôi, gói trà sen, và nhiều thực phẩm giúp anh no bụng. Chắc chắn người nào đấy đã mang tới, không phải đồ cúng kiếng những cô hồn.
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Tôi bơi
Hóa ra ngược dòng
Gặp vô số cọc ngầm
Tôi vỡ đôi
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Bọn chúng tôi vài người, cũng là đông trong cái thời mà người ta gọi là thời băng hoại, chiều chiều tụ tập cà-phê vỉa hè, nói đủ thứ chuyện trên đời, đấy là nói chung như vậy. Anh bạn nhỏ thó, phục sức lôi thôi tạo cho anh một vẻ như những ông Tây ba-lô đi đầy đường Phạm Ngũ Lão
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Đành nhồi thêm danh tiếng Gertrude Stein
vào cái đầu cao quý của hắn
A rose is a rose is a rose…
Thơ thoát ra từ đâu cũng là thơ cũng là thơ
Ấy tuy nhiên tôi nói thêm với hắn
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Sau năm 2000 vài năm(?), nghe tin nhà văn Lãng Nhân Phùng Tất Đắc qua đời tại Anh quốc, tôi có bài ghi ngắn về ông. Cũng trong thời gian này, tôi có thêm hai bài ghi ngắn, về nhà văn Dương Nghiễm Mậu, và hai nhà thơ Hoa Kỳ gốc Việt: Đinh Linh – Mộng Lan. Bản thảo ba bài ghi tôi đều viết tay
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Trên gác lửng, thế giới của cậu bé tràn xuống, ở các bậc thang, dưới sàn nhà: những sách và sách. Tất nhiên là sách của cậu bé: Đô-rê-mon, Dũng sĩ Hesman, Siêu quậy Teppy, Astroboy… Cậu bé chỉ mua sách và đất sét, thứ chất dẻo duy nhất cậu bé ưa
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Tôi phải như vậy, phải tự cứu chữa, giữ thăng bằng cho cuộc sống mình một cách lặng lẽ âm thầm. Một kẻ trưởng thành không cho phép mình yếu mềm, không cho phép mình nương tựa vào bất cứ ai, vào bất cứ gì…
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Trong sương khuya buốt dậy nỗi nhớ
Những thằng bạn thân bặt tin
Những đứa con gái không hình dáng mặt mũi
Cha mẹ anh em
Đèn bến sông thì mờ giấc ngủ thì vội vàng
Như hắn cần sống như hắn cần chết
Như cành khô rớt vội trên ghế giá băng.
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Bội thực thì mửa mật xanh mật
Vàng đường mía kết tinh liên kết
Yên Thao bằng an giữa nội thành
Đường sắt có hay không cũng mặc
Cũng thây kệ đường sắt dẫn về
La Mã mọi con đường dẫn về
Nghĩa địa Nguyễn Văn Linh Hoàng Diệu
Như thế như thế đó em ơi
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
kẻ viết rành rõ chuyện của hai người, ngang bằng rành rõ những đường chỉ tay trong lòng hai bàn tay của mình. Dù sao kẻ viết cũng thừa nhận mình không hề biết xem đường chỉ tay, ngoài việc nghe người ta bảo, khi một người tắt thở im hơi, những đường chỉ tay sẽ cùng lúc biến đi mất hết.
Bài đã ấn hành của Nguyễn Đạt
Đấy là dòng sông bao quanh xóm cù lao, chẳng rõ từ bao giờ nước bị ô nhiễm đủ thứ phế thải của thành phố, ứ đọng trên lớp bùn dưới lòng của nó, trở thành một dòng sông đen, như Lý đặt tên cho truyện ngắn của anh viết về dòng sông này.