Córdoba, 1959. Nhìn vào mắt bò. Ai sẽ chết
Ta hay mi?
Ta là 23 tuổi. Cũng chán. Là nhà tù. Là roi quất xuống đầu. Là mấy cô nhi viện bà xơ bà xác. Là Giê-su luôn luôn rỉ máu vào giấc ngủ. Là rơi xuống sàn đá tứ cố vô thân. Là con mắt phải nhanh hơn chim cắt. Là cái xoay thân trên chân trụ gọn hơn cánh xoay gió ngoài đồng. Người ta nói đồng gió gợi nhắc Thầy Đông. Ta không biết. Ta không biết chữ. Xét văn tớt hay gì gì với ta là vô tích sự. Mà này: Đông Ki hốt tê còn cần Păng chô. Ta là một mình.
Còn Mi,
Là ai ? Cũng một.
Hai ta Đồng hành vô danh. Muôn đời vô danh. Khối đen. Khối đen ơi! mi Nhanh. Mi Nhanh bằng hay thua ta một nhát. Bằng hay Nhanh hơn ta không còn. Để mà vái Thầy Manolete. Manolete xứ Córdoba! Chậm hơn là Không thắc mắc. Ta sẽ đi đường vô tận. Về vô tận xứ. Ta phải Nhanh hơn. Chứ không phải là mi phải Chậm hơn. Chúng ta trong trò này. Không ai phải biết ai. Ta sẽ đọc ngươi trong Chớp nhoáng. Mi cũng cảm ta Chớp nhoáng.
Cái gì sẽ quyết định mi phóng tới? Tích tắc nào? Độ nhún nào?
Giàn so là mũi tên đỏ bay ầm vào một một khối đỏ – Hay là cú dợm và chuyển cái đầu và lao hai mũi sừng chặp một vào hụt không khí phì cười
Giàn so là bệ rèn hai trục lửa bắn tới và ta hứng trọn như đưa ngực vào lỗ cà nông
Hay giàn so là giàn trò cả nghìn khán giả Ồ lên Rồ lên? Một con người vừa đi về với Chúa – Amen – Amen – Lạy Chúa tôi. A! Giàn so mi – định mệnh ta. Ta chào mi. Đôi ta gắn bó. Trong Khoảnh khắc. Người ta nói El Cọt đô bết kẻ mới vào nghề. Novillero. Tên ta vậy đấy ngang bằng với Vô danh. Xứ sở này chọn ta làm tên.
Ghi ở Cửa Vào đi. Tên ta: El Cordobés. El Cordobés. Như mới nghe lần đầu. Từ cửa miệng ống loa tay Chủ Xướng. Tất cả xứ sở sẽ tiễn ta bằng đồng loạt
El Cordobés. El Codobés.
Ta tiếc họ không bao giờ xướng danh mi. Bạn đồng hành. Ta nhìn mi đây và xướng danh: Bạn đồng hành. Ta chào ngươi.
Bây giờ nào: đôi ta.
TQ