

Tiếng gọi… ♦ Khi một bài thơ… ♦ Những ngày…
Tiếng gọi dưới làn giấy mỏng
Ở lại đây, chỉ lần này
Nép vào những hoang tàn vụn vặt, của tôi
Để thấy anh mỉm cười, anh chỉ buồn
Anh giết tôi, anh chết cho tôi
Trong một hạt gió: Anh lạnh
Giữa sự mới lạ, sự trường tồn
Tôi nằm bên bờ suối, nghe ánh bình minh
Đợi ở đây: Đôi mắt anh
Là một tia chớp, trời không mưa
Là một phút yêu, thời gian mục rữa
Khi một bài thơ đã chết
Chúng tôi không thể ngồi lại với nhau, không thể
Nó đã chết, tôi đang sống
Tôi gọi nó, nó gọi tên nó
Khi loài người ngủ sâu, một kẻ thức tỉnh
Giữa căn phòng, nghiêng theo chiều Trái Đất
Nó luôn thật, tôi đôi lần giả dối
Tôi luôn thật, nó nằm im
Nó tự do, tôi hèn nhát
Tôi khóc, nó trong ngăn tủ
Những ngày trong mảnh chiếu tranh
Tôi phát hiện ra
Vào mùa hè năm 1993
Khi tay nắm cửa xoay, khoảng 21 giờ
Trong căn phòng đầy nội thất cũ
Sau gian thờ
Những chiếc ghế kiễng chân
Họ đã định bán chúng
Để có thêm một khoản thu nhập nhỏ
Mang điện vào nhà
Mê đắm trước những vòng quạt gió quay
Để mua thêm hai bao gạo
Để người đàn ông ngủ sâu, nắm tay người đàn bà, nhìn những đứa con
Khi mùa đông đến
.
bài đã đăng của Nam Nguyên
- Tiếng gọi… ♦ Khi một bài thơ… ♦ Những ngày… - 23.03.2018
- Sống chậm ♦ Nhớ em - 06.03.2018
- Tiếng kêu chiếc đồng hồ ♦ Cuộc chia ly - 30.01.2018
- Một ký ức buồn ♦ Trong căn phòng trọ tám người ♦ Trước chuyến đi xa - 16.01.2018
Phần Góp Ý/Bình Luận