

Thức dậy
chưa biết phải tạ ơn trời xanh như thế nào
về những bình yên ở lại
lâu rồi chẳng còn háo hức với mùa xuân
ngó đôi tay bàn tay nào cũng tật
ta đã qua ba mươi sáu năm khảo hạch
ấu thơ mình bỗng chốc hóa thiêng . . .
lâu không gặp bạn bè thấy lười hơn trước mỗi cuộc hành trình
núi chẳng quén chân, suối reo chừng bợt nhạt
trước pho sách lòng vẫn cứ đinh ninh
quá đủ rồi những điều cần biết
ta đã sống những tháng ngày quá thật
nên đâu hay giả dối ở quanh mình
lẽ nào bông hoa
lẽ nào ngòi bút
lẽ nào bình nguyên cũng bỏ đi hoang
những con thú đến cuối cùng chết gục
bài thơ về đám đông
được quất trên lưng chú ngựa già
bên suối nguồn dấu vết ẩn náu của mặt trời
được tìm thấy bởi những người gác lửa
giữa thế kỷ làm chơi ăn thật
nghe nhựa non thầm thĩ chuyện nhân tình
người yêu nhau
chờ lấy đi dần cuộc tình
trong cơn ngái ngủ
thức dậy
thức dậy
những pho sách bụi bặm tích tụ
một ánh sao vừa đáp xuống biển sâu
mùa xuân làm dịu lại những cặp mắt ngước lên phản chiếu
cơn gió lay động những khóe mắt khép hờ
người yêu người gối đầu trên cỏ mới
những chuyến về tàu cũ nối thêm toa
tháng tư rợp chim về làm tổ
bớt dần nắng nung lửa đỏ
bạn bè bên kia tấp nập rủ nhau về
thức dậy
ba mươi sáu năm đâu biết mình thiếp ngủ
ngày qua ngày lăp lại những lo toan
nhiều bao nhiêu cũng đã là chuyện cũ
đôi bàn tay biết tìm nơi trú ngụ
trong tiếng chuông reo trên đỉnh gió ngàn
.
bài đã đăng của Đinh Vân Anh
- Thức dậy - 27.10.2015
- Nửa đêm gọi sáng - 06.04.2012
Phần Góp Ý/Bình Luận