hEARTH– điêu khắc nhựa tổng hợp của Lita Albuquerque- triển lãm DesertX 2017 ở Sunnyland, một ốc đảo nằm giữa các vùng sa mạc Palm Springs, Palm Desert và Thousand Palms, California.
Lita khảo sát cơ thể và chuyển động trong tương quan với không gian và thời gian, ý nghĩa của một động tác trong một khoảnh khắc, và hình thể của âm thanh trong không gian. Tựa đề “hEARTH” là một cách chơi chữ, từ nghĩa lò sưởi, gợi liên tưởng đến một chỗ tụ họp nghe kể chuyện, sự ấm nóng của sa mạc là nguồn sáng tạo, vừa là kết hợp của các chữ “hear”, “ear”, và “EARTH”. Nếu nhìn gần sẽ thấy một bên tai của người phụ nữ áp sát vào mặt cát và dường như nàng đang lắng nghe một cách say sưa những âm thanh dội lên từ lòng đất. Cơ thể con người, qua hình thể và màu sắc của tác phẩm, trở thành điểm nối kết, lan toả, và cộng hưởng của nhiều không gian khác nhau, và người xem có thể “nghe” được những âm thanh ấy: chính là sự im lặng của sa mạc. Và hành động lắng nghe- bằng tất cả thân thể và sự hiện hữu, như nghệ sĩ Lita Albuquerque mong mỏi, là điều kiện cần đầu tiên cho mọi đối thoại và thông cảm.
Biên khảo
”Đọc Thơ Trần Dạ Từ”- nhận định của Nguyễn Đức Tùng
”Tâm Tư Người Dân Quảng Trị”- ký sự của Đoàn Kế Tường
Sáng tác:
”Cái Vú Thừa”- truyện ngắn của McAmmond Nguyen Thi Tu
”Chuyện Từ Xóm Quê”- truyện ngắn của Cung Tích Biền
“Rừng U Minh” – Đọc và Đọc Lại:/ Chụp và Chép của Trần Mộng Tú
”Mẹ Tôi!”- Chụp và Chép của Đàm Thuý Ngọc
”Cách Ăn Bóng Tối”- Chụp và Chép của Đỗ Lê Anhđào
Da Màu sẽ lần lượt đăng các Chụp và Chép khác của Như Quỳnh dePrelle, Trùng Dương, Thường Quán, Hồ Như, Vương Ngọc Minh… trong tuần tới. Mời quý độc giả cùng tham gia Chụp và Chép với Da Màu.
Đánh máy lại những trang bút ký của các phóng viên đã theo chân quân đội tái chiếm những vùng đất đã mất, không phải để ghi công cho những người lính. Vì ghi bao nhiêu cho đủ? Đánh máy lại, để tri ân. [Trần Vũ]
Bắt đầu bằng công việc giảm sút
Chưng cất xuống một chữ
Tử thần yêu cầu nhiều loại khí ga, cấu tạo, còn cả những loại thịt
Nhưng không cần gì chuyện biểu lộ
Đây là kết thúc
hay …
Lần đầu trong đời tám mươi tuổi, lão Trần mới thấy một cái chết do voi chà. Đó là một xác người được Cái-cối-định-mệnh làm biếng giã qua sơ sài. Xương không nát vụn mà bể ra từng đoạn thòi lòi. Thịt không nhừ, nhuyễn giống như chị làm thịt bò viên. Mà là từng mớ lẫn lộn trong bụi lá, cỏ rừng. Nó réo gọi sự kịch liệt rùng mình.
Xã hội miền Nam, dưới một chế độ nay đã hoàn toàn biến mất, ngày ấy trong chiến tranh, đầy những khiếm khuyết, những âm mưu, những lầm lỗi, vẫn là một nền dân chủ đang hoàn thiện, vẫn là một xã hội có tính chất dân sự cao nhất cho đến nay, chưa hề được đánh giá một cách công bằng, thì nay đã được thơ ca [Trần Dạ Từ] nhìn nhận lại.
Chúa là đàn bà. Thế nên ta mới tạo tác Eva, giống hình ảnh của ta. Nàng cười khúc khích. Sáng Thế Ký viết sai. Ta không tạo Ađam trước. Ta tạo Eva, để cai quản muôn loài. Được mấy ngày thì Eva than phiền phần ngực nặng, đi lại thấy vướng. Lúc đó Eva có ba vú
Đó là một ngày thần thoại
Mưa lên từ nhánh sông
Mùa đông chảy thành trăm con đường
thế kỷ ơ hờ khép mắt
em có nghe điệu boléro xỉn đục buồn thảm
những người chạy xe ôm đang hát trên cầu
họ kéo buổi chiều dài ra
chìm với chiếc gương không còn soi đủ. mọi con đường rải lá mùa đông. chiếc cốc câm không rượu
lưng kì đà, ống dẫn nước ra vườn rau
bầy loăng quăng làm mù mắt chữ
tháng tư
người đàn bà sang trọng xách chiếc giỏ
chứa con chó lông xù màu trắng (ừ nhỉ, năm Mậu Tuất)
vuốt ve như báu vật, đứng xếp hàng trong siêu thị
Tôi mong là anh đã chết, như thế thì đỡ đau đớn cho anh hơn vì nếu sống sót cái “rừng U Minh ngập nước những ngày mưa” đó không bao giờ ra khỏi anh được.
Ngày hôm nay tôi đã làm tất cả những gì phải làm cho nó, cho tôi, cho Ng., cho những ngày nghỉ hè ở Tây Ban Nha. Chúng tôi đến …
Và một khoảng mốc meo, bức ảnh chân dung vị lãnh tụ muôn năm trên vách gỗ chính diện. Và dường như chính vì điều đó mà tôi nghĩ đấy là sự cố ý của chủ nhân nơi chốn này. Tôi nghĩ mọi người sẽ thấy rằng, thay vì vứt bỏ bức ảnh đó, anh ta cứ để vậy, xem như một cách anh ta biểu hiện sự phủ nhận nó, hiểu là anh ta bôi bác nó càng tốt.
Túy Hồng, nhà văn nữ sinh trưởng tại Huế, đã phát biểu một nhận định về Huế: “Huế là đất tán chứ không phải đất tụ”. Cho dù Huế là đất tán nhưng trong tâm hồn những đứa con miền Trung vẫn mong mỏi Huế là nơi chốn có thể tìm về bất cứ lúc nào để được nhìn Huế, thở hít không khí của Huế ….
Cửa hàng tạp hóa biết nói nhiều hơn bài thơ
Người đàn bà ôm lon sữa biết khóc quên cả tiền thừa
Chiếc xe hối hả chở một nhiệm vụ vòng quanh
Vui như người đàn ông sau giờ tan sở
Nụ hôn đầu tiên, buổi học cuối cùng, đám cưới chạy giặc
Chúng ta có cơ hội khác
Mà kẻ khác không có, họ không bao giờ biết
Chúng ta trở về đêm đêm, tiễn đưa một người chết
nên chi khám đường con rột rột
tà tà xực hết đám tù nhân
hết thịt tới xương qua hình nộm
đóm lửa ăn theo cũng dự phần
hãy tự sướng và huyễn tưởng trên chính quê hương mình
chém gió vi vu cường điệu nhân ái chiên lừa cụt lưỡi
ngu dân câm điếc gõ nhịp nô lệ ngàn năm cộng sinh con số
Gọi là nghi lễ vì nó bắt đầu là lễ tụng niệm cầu siêu cho ông Trị mỗi ngày trong vòng 49 ngày. Sau 49 ngày, bà Thanh vẫn tiếp tục, vì như bà có lần nói với con gái, bà cảm thấy nghi thức này là kết nối cuối cùng giữa bà và chồng.
Bấy giờ dân chúng có một phản ứng khá quyết liệt nhưng rất ngậm ngùi. Đám đông cùng khiêng một chiếc quan tài bên trong có xác nạn nhân, hoặc một cái gọi là quan-tài-gió [bên trong không có xác người] đến đặt trước cơ quan công quyền. Chiếc quan tài này, xác Chết này, sẽ thay cho những người còn Sống. Nó cất lên Tiếng Nói
Bọn họ bắt anh vào chỗ tù đày
Gán tội anh trí-thức-cũ-phản-động
Thân thiết của ngụy-quân-ngụy-quyền.
Được bọn họ trả tự do khi hấp hối
Họ không cho bạn qua cửa, không cho bạn chơi đàn
bắt bạn phải đọc quy định đường sắt Hong Kong. Bạn hãy khôn ngoan
không cần qua cửa, cũng không cần ca hát trước mặt họ.
Sở dĩ tôi nhắc đến Thánh Nữ Tiểu Siêu của Kim Dung vì xin thưa với bạn trong chuyến viếng thăm Nepal gần đây, tôi được đoàn du lịch dẫn đi xem Thánh Nữ Đồng Trinh (Kumari) của họ tại thủ đô Kathmandu, Nepal.
tôi nhừ tử mất hai đêm nhưng tôi hả hê nhận thấy mình chịu khó cầm cọ sau hơn hai mươi năm nghỉ xả hơi. Té ra nó là nguồn cảm hứng, mặc dù đối với tôi lúc ấy cơ thể nó chỉ là một âm bản chưa được nhúng vào thuốc rửa để lộ ra những chi tiết mà tôi chưa có dịp nhìn thấy.
Tôi nằm trườn dài trong nắng
Một đàn bò đi qua
Móng gõ xuống mình tôi dồn dập
Những buồng thở mạnh
nhà em là sông là biển
em nói về những điều bất hợp lý hơn
là những con bướm tiếp tục bay ra
giữa bụi khói và tiếng còi Sàigon
Sự hài hước của những bức tượng vừa được đặt lên trong ngôi đền
Tiếng cười
Chắp nối cho điều ngợi ca dối trá
Lịch sử cũng phù điêu
Vì một khi bạn đã vào cuộc đọa
Dù gì đi nữa đã dành sẵn chỗ ngồi
Hạng nhất
(Đã bảo đời sống này làm gì có ghế hạng nhì)